スポンサーサイト

上記の広告は1ヶ月以上更新のないブログに表示されています。
新しい記事を書く事で広告は非表示になります。
  

Posted by スポンサー広告 at
 

2017年05月18日

Tháng 5 về xôn xao mùa nắng

Nếu một ngày em chợt hỏi tháng 5.
Nắng có về vương mình trên mái tóc.
Mang hạ về đi qua miền kí ức.
Cơn mưa chiều xóa vạt nắng phôi pha.

Tháng 5 về cho ngày tháng vội qua.
Em còn nhớ căn phòng ngày xưa ấy.
Cánh cửa phòng thi, mặt bàn cùng trang giấy.
Hòa mình vào giọt nắng phía trời cao.

Tháng 5 về những nỗi nhớ xôn xao.
Mang bao yêu thương ngày xưa chưa kịp trả.
Để tháng 5 giờ đây trôi hối hả.
Giục em về mùa ấy có còn trăng.

Tháng 5 về, gọi nỗi nhớ xa xăm.
Mùa đổ lá, xà cừ chẳng xanh nữa.
Em nghe không, mùa nắng thì thầm gõ cửa.
Xôn xao gió về, gọi hạ tiễn mùa trăng.

Tháng 5 về, mang sắc tím bằng lăng.
Loa kèn đã thôi không còn trắng nữa.
Phố hết trở mình, lặng im và bớt cựa.
Tháng năm... mưa ta xóa bóng nhau rồi.  


Posted by ようこそ。。。! at 13:27Comments(0)
 

2017年05月12日

ba là thiên thần của con

sài gòn mưa, lạnh và buồn... Nó ngồi suy tư trong những giai điệu đồng quê dễ ru lòng người. Nó thả hồn mình vào tiếng sáo vi vu, tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió nhẹ bên tai. Những âm thanh ấy như đưa nó về với cả một khoảng trời tuổi thơ có mẹ, có ba, có gia đình, có gia đình hạnh phúc của nó…

Và đến bây giờ, khi đã là một cô gái trưởng thành, nó vẫn không biết tại sao nó đã có thể sống với một khoảng trống lớn như thế?

Nó đã là một đứa trẻ may mắn khi được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, hạnh phúc có cha chở che, có mẹ yêu thương. Tuổi thơ của nó là những tháng ngày được cha cõng trên lưng như một cô công chúa nhỏ, là những giờ tan học mừng rỡ nhìn thấy sắc xanh cảnh phục của ba sau cánh cổng trường với cây kem mát lạnh. Khi ấy, nó chạy ào vào lòng ba khoe điểm 10 đầu tiên nó đạt được, ba nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Công chúa của ba giỏi lắm”.

Ba trong nó đẹp nhất trong bộ quân phục Cảnh sát. Ngày ấy, nó quá bé để hiểu thế nào về người Cảnh sát nhân dân, nó chỉ mơ hồ biết rằng, từ khi nó biết nhận thức, nó đã quá quen thuộc với màu xanh lá mạ ấy. Trong ký ức của nó, ba nó là một tấm lưng lớn màu xanh, nó ngồi sau tóm lấy tấm áo xanh ấy trên chiếc xe đạp cọc cạch ba chở từ nhà đến trường, và chở nó trên khắp bờ đê, nó hạnh phúc như con chim non lần đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thế giới rộng lớn quá, thú vị quá, không như căn phòng nhỏ toàn búp bê của nó.


Có những lần ba nó đi công tác xa tận 4 - 5 ngày, nó nhớ và mong ba lắm. Trong những ngày ấy, nó thấy mẹ lúc nào cũng theo dõi thông tin thời sự, rồi đêm đêm trằn trọc không ngủ, bồn chồn khắc khoải. Nó cứ liên tục hỏi mẹ có sao không, mẹ ốm à, mẹ nó không nói gì, chỉ dỗ dành nó ngủ ngoan. Nó ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ theo từng lời ru của mẹ. Và nó thức giấc trong loáng thoáng tiếng nói của ba, nó giật mình tỉnh dậy, vỡ òa hạnh phúc khi nhìn thấy ba đã trở về. Nó nhìn thấy trên cánh tay ba nó có một hình vẽ đôi cánh thiên thần màu đỏ, nó thích lắm, nó còn đòi ba nó vẽ cho nó một đôi cánh như vậy trên tay. Mẹ nó nói: “Ba con chính là thiên thần hộ mệnh của con, của mẹ, của gia đình mình và của nhân dân”. Nó tự hào về ba nó vô cùng, đi đâu nó cũng khoe nó có người ba là Thiên thần hộ mệnh mang màu áo xanh, còn bạn bè nó gọi ba nó là “Chú Công an.”

Mãi sau này, khi lớn lên, nó mới biết, đôi cánh ấy chính là vết thương của ba trong quá trình truy bắt tội phạm. Để cho con gái mình không hoảng sợ, ba nó đã vẽ vết thương ấy thành một đôi cánh thiên thần.

Hình ảnh của ba trong ký ức là người đàn ông có làn da đen sạm cháy nắng vì đặc thù công việc phơi nắng, phơi gió ngoài đường với nhiều phức tạp, rủi ro. Nghe những câu chuyện bố kể, nó mường tượng hình ảnh cha nó truy đuổi tội phạm như siêu nhân trong những bộ phim nó từng xem, với nó ba nó cứ như một siêu anh hùng vậy.

Có lẽ, cuộc sống của nó cứ thế êm đềm trôi đi, nếu như không có một ngày…

Đó là một ngày của 14 năm về trước. Đó là lần ba nó lại phải đi công tác, và nó vẫn mong ngóng ba về như những lần trước đây. Nhưng giấc ngủ nó bị ngắt quãng giữa đêm khi nó thấy mẹ nó hoảng hốt gọi nó dậy, và kéo nó đi. Mẹ vừa đi vừa khóc. Màn đêm đen kịt bao trùm lên không gian, ảm đạm và trống vắng, gió cát thổi từng đợt mạnh mẽ như muốn cuốn phăng đi tất cả. Ánh mắt mẹ như ánh lên ngọn lửa, ngọn lửa của niềm hy vọng giữa màn đêm thê lương.

Mẹ nó dẫn nó đến bệnh viện tỉnh, bế nó chạy băng qua các tầng, đến một căn phòng có rất nhiều người mặc quần áo xanh lá mạ giống như ba nó. Nó thấy rất nhiều người dẫn mẹ con nó đến một chiếc giường. Trên đó, ba nó trong quân phục Cảnh sát, đang nhắm nghiền mắt, nó cứ ngỡ ba nó ngủ. Mẹ nó gào lên khóc ngất bên giường ba, xung quanh mọi người vội đỡ mẹ nó dậy, ai cũng nhìn mẹ con nó với khuôn mặt ái ngại, thương xót. Thấy vậy nó hoảng sợ tột độ, nó òa lên khóc theo mẹ nó, chưa bao giờ nó thấy mẹ nó khóc thảm thiết như vậy. Còn ba nó vẫn nằm im không động đậy, nó vừa khóc vừa gọi ba nó dậy, cho nó quà như những lần đi công tác trở về trước đây. Nhưng ba nó cứ nằm mãi, không chịu mở mắt ra với nó. Nó gào lên khóc to hơn, khóc đến khi mệt rồi, nó ngủ gục trên vai một đồng nghiệp của ba nó.

Nó vẫn còn nhớ như in, đó là một ngày mưa rả rích cả ngày, có một đứa trẻ được mặc một chiếc áo trắng, đầu quấn một chiếc khăn tang trắng buốt, đứng bên quan tài ngơ ngác nhìn những người xung quanh. Hôm ấy, nhà nó đông người đến lắm. Ai đến cũng nhìn nó và mẹ nó với ánh mắt đau thương. Nó òa lên khóc… Mà không chỉ nó, ai cũng khóc. Xung quanh toàn những tiếng kèn trống đến nao lòng. Mẹ nó vật vã, rũ rượi, ôm nó khóc không thành tiếng. Người người đến gặp gia đình nó, xoa đầu nó, rất nhiều người mặc quần áo xanh như ba nó nhưng nó không thấy ba nó đâu. Nó hỏi: “Sao hôm nay nhiều chú Công an giống ba mình thế mà con không ba mình đâu.” Nó không biết rằng ngày đó chính là ngày mất mát lớn nhất trong cuộc đời nó, ngày mà nó không còn ba trên đời này nữa.

Những ngày sau đó nữa, nó không còn được nhìn thấy bóng áo xanh của ba đằng sau cánh cổng trường mỗi giờ tan học, không còn được ba chở trên chiếc xe đạp trên bờ đê quen thuộc nữa. Nó liên tục khóc đòi ba, bà nó nói với nó rằng: “Thiên thần hộ mệnh màu áo xanh của cháu đã đến một nơi rất xa rồi, ở nơi đó ba cháu sẽ che chở cho mẹ con cháu”

Nó ngơ ngác hỏi lại bà: “Thế thì bao giờ ba cháu sẽ trở về?”

Bà nó cười dịu dàng với nó: “Cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, học tốt thì ba cháu sẽ trở về với cháu.”

Tuổi thơ đi qua. Nó dần lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà, của mẹ. Nó nhìn thấy bạn bè của nó có ba, có mẹ dẫn đi công viên cuối tuần, nó luôn cảm thấy chạnh lòng. Nó nhớ ba nó da diết. Mỗi khi có ai hỏi về ba, nó thường tự hào trả lời: “Ba tớ à? Ba tớ là Công an đấy!” Nó tự hào về ba nó lắm.

Ba là thiên thần hộ mệnh của con

Thời gian dần trôi. Đứa bé năm nào giờ đây đã 18 tuổi, đã có thể thấu hiểm những nỗi mất mát lớn lao mà mình và gia đình đã trả qua. Khi cây phượng bên đường nhuốm màu đỏ rực cả một góc phố, khi tiếng ve râm ran gọi mùa hạ, nó mới giật mình nhận ra ký ức tuổi thơ đã được phủ một lớp bụi mờ, vẫn sáng rõ như viên ngọc trong suốt sáng lấp lánh.

Nó yêu màu áo xanh lá mạ của ba nó đến lạ kỳ. Màu áo xanh ấy đã sinh hạ ra nó, và nuôi nó lớn lên trong vòng tay yêu thương. Mặc dù cuộc đời của nó được ở bên cạnh ba không lâu, những ký ức vốn ít ỏi nhưng với nó vẫn luôn rộng lớn như bầu trời trong xanh, như cánh đồng trải dài bao la bất tận. Ba nó đã hy sinh trong khi truy đuổi tội phạm, ba nó đã mãi mãi nằm xuống vì bảo sự sự yên bình của cuộc sống, của nhân dân, cũng là của chính gia đình nhỏ bé của mình.

Cô bé năm nào giờ đã đứng trước ngã rẽ của cuộc đời. Và nó đã chọn thi và đỗ vào Học viện Cảnh sát nhân dân, tiếp tục khoác trên mình bộ Cảnh phục màu xanh lá mạ, nối tiếp cha trở thành Thiên thần hộ mệnh màu áo xanh bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ nhân dân.

“Ba thương nhớ. Hôm nay con đang mặc trên mình bộ Cảnh phục màu xanh lá mạ ngày xưa ba đã từng mặc, đi tiếp con đường mà ba đang đi, thực hiện tiếp những dang dở mà ba chưa kịp hoàn thiện. Con biết, ba ở trên cao có linh thiêng vẫn luôn che chở cho con và mẹ. Con đã lớn lên bằng tình yêu của mẹ, bằng sự mong mỏi của ba… Con yêu ba, con yêu Tổ Quốc mình. Ngoài kia, con biết vẫn còn rất nhiều tội phạm vẫn đang hoành hành, nhưng ngọn cờ Tổ Quốc nghìn năm vẫn bay phấp phới, và con sẽ học tập thật tốt, vững chắc cây súng để bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân.”

  


Posted by ようこそ。。。! at 15:02Comments(0)
 

2017年05月05日

Gia đình là điều tuyệt vời nhất

Gia đình là trường học của lòng khoan dung, vì nó luôn tồn tại và dạy chúng ta cách sống với những người khác - Karen Armstrong.

- "Mẹ là người có thể thay thế tất cả những ai khác, nhưng không ai có thể thay thế được mẹ" - Gaspard Mermillod.

- Bạn có thể có nhiều bạn bè nhưng bạn chỉ có duy nhất một gia đình - Eugene Lebid.

- Tình yêu bắt đầu bằng việc chăm lo cho những người thân nhất - những người ở nhà - Mẹ Teresa.

- Không gì có thể bằng niềm vui gia đình - Jerry Seinfeld.

- “Tôi lấy cảm hứng từ những con người tôi gặp trên những chuyến đi, với những câu chuyện của họ, thấy được những khó khăn mà họ đã trải qua, lòng nhiệt huyết và những nguyên tắc riêng của họ. Cảm hứng của tôi được tạo ra từ tình yêu mà mỗi bậc cha mẹ dành cho con cái của mình. Và nguồn cảm hứng đó tôi còn nhận được từ những đứa con của tôi, chúng làm trái tim tôi trở nên ấm áp và tràn ngập tình thương. Chúng làm tôi muốn làm việc để cải thiện thể giới dù chỉ là đôi chút. Và hơn cả những đứa con làm tôi trở thành một người tốt hơn.” - Barack Obama.

Gia đình là điều tuyệt vời nhất

- “Đừng bao giờ để ai đó nói rằng con không thể làm điều gì đó. Kể cả ta. Con có một giấc mơ, hãy đi mà bảo vệ nó. Khi người ta không làm được việc gì, họ thường bảo con rằng con cũng không làm được. Con muốn gì đó, hãy đi mà đạt lấy. Chấm hết” - Will Smith.

- “Bạn được sinh ra từ gia đình của mình và gia đình được sinh ra từ trong bạn. Không mưu cầu. Không đổi chác” - Elizabeth Berg.

- Trân trọng từng giây phút với những người bạn yêu thương trong mỗi giai đoạn của con đường đời - Jack Layton.

- Gia đình là sự nghiệp cuối cùng. Tất cả mọi sự nghiệp khác đều phục vụ cho một mục đích - đó chính là gia đình.

- Gia đình là một cái tên, một ngôn từ mạnh mẽ; mạnh hơn lời của những pháp sư hay tiếng đáp của các linh hồn; đó là lời nguyện cầu hùng mạnh nhất - Charles Dickens.

- Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc.

- Không một gia đình nào là hoàn hảo... vẫn có cãi vã, vẫn có chiến tranh, thậm chí là sự lạnh lùng trong một thời gian rất dài, nhưng cho đến cuối cùng, gia đình vẫn là gia đình... nơi tình yêu luôn luôn hiện hữu.

- Hãy lấp đầy một ngôi nhà bằng tình yêu, nó sẽ trở thành gia đình.

Gia đình là điều tuyệt vời nhất

- Hãy nhớ rằng, dù bạn có đi bất cứ nơi đâu, bạn vẫn có thể trở lại với chính ngôi nhà của mình - Jason Mraz..

- Gia đình là...

Gia đình là nơi mà khi nghĩ về bạn thấy tâm hồn mình thật bình yên…

Gia đình là nơi bạn có thể quay về khi bạn vấp ngã hay thất bại trong cuộc sống…

Gia đình là nơi bạn luôn luôn nhận được yêu thương và dạy bảo mỗi khi bạn làm sai điều gì…

Gia đình là nơi bạn có thể sống thật nhất mà không phải tạo cho mình một vỏ bọc nào cả…

Gia đình là nơi đã nuôi bạn khôn lớn mà không đòi hỏi bất kì điều gì…

Gia đình là điểm tựa quan trọng nhất trong cuộc đời bạn dù bạn có muốn thừa nhận hay không. Đó vẫn là sự thật.

Gia đình là nơi đã trang bị cho bạn những hành trang quý giá nhất để bạn bước vào ngưỡng cửa cuộc đời.

Gia đình là nơi rơi nước mắt nhiều nhất vì bạn và cũng là nơi cười nhiều nhất vì bạn…

Hãy yêu thương gia đình nhiều nhất bạn có thể vì gia đình là điều tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi chúng ta…

Gia đình là điều tuyệt vời nhất

- "Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về. Gia đình - đó là nơi bình yên và an toàn nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Cho dù mọi thứ có quay lưng lại với ta thì có một thứ mãi mãi không hề thay đổi vẫn lặng thầm đi bên ta, vẫn dang tay đón ta trở về. Gia đình chính là nơi ta tìm về khi mệt nhoài trên con đường đời đầy rẫy chông gai..."

- "Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ, trong cuộc đời này, không ai có bổn phận phải đối xử tốt với con cả, ngoại trừ Cha và Mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình."

- "Không tình yêu nào vĩ đại như tình yêu của mẹ. Không sự quan tâm nào to lớn bằng sự quan tâm của cha."

- Mọi thứ thay đổi chúng ta, nhưng chúng ta luôn bắt đầu và kết thúc mọi thứ với sự quan tâm của gia đình - Anthony Brandt

- Khi mọi thứ dường như trở nên tồi tệ, chỉ có một vài người luôn đứng bên bạn mà không hề do dự - đó chính là gia đình - Jim Butcher

- Gia đình không phải là một điều quan trọng, mà nó là tất cả mọi thứ - Michael J. Fox
  


Posted by ようこそ。。。! at 15:40Comments(0)